BẢO LỘC
Mai em về Bảo Lộc với anh không?
Nơi chứa cả tuổi thơ anh trong đó
Nơi yêu lắm dù từng con phố nhỏ
Dẫu đi xa anh chỉ muốn quay về
Em biết không, cái cảm giác thích mê
Vùi thật sâu giấu mình trong chiếc áo
Đêm phố thị sương giăng mờ hư ảo
Cốc đậu nành chầm chậm ấm đôi tay
Hay mình cùng ngồi lặng dưới hàng cây
Nghe gió gọi nghe Bờ hồ nghiêng sóng
Có cậu bé khua đôi chèo lóng ngóng
Cá không nhiều …liệu đủ bữa hôm nay….?
Về để nghe hương khói mắt cay cay
Sao yên tĩnh chiều cầu an Phước Huệ
Nhà thờ bên đang vào giờ thánh lễ
Vẳng đâu đây nghe một khúc kinh cầu
Về đi em, mình cùng đến Đam’bri
Nghe thác đổ giữa đại ngàn xanh thẳm
Nghe chuyện tình dẫu ngàn năm còn thắm
Một tiếng “thủy chung” em có nguyện trong lòng?
Về để nghe ta hát khúc thong dong
Chiều nghiêng nắng Nam Phương ngồi thơ thẩn
Thoáng xa xa hoa Quỳ còn ngơ ngẩn
Sắc vàng ươm thức dậy đón Đông về
Về để anh tìm lại chút ngô nghê
Sau ngày tháng quăng mình nơi ồn ã
Xuôi Cầu trắng, phố mù sương thật lạ
Ngược dốc lên, Đỗ Hữu thoảng hương trà.
Về nha em, nơi anh gọi là nhà
Có khoảng sân là Quảng trường sôi động
Có đường lên là Đèo cao gió lộng
Dưới mái hiên trầm mặc – đỉnh Đại Bình
Về đi em bởi anh nói linh tinh
Chẳng nói hết cả khung trời Bảo Lộc
Nên chỉ biết nói yêu thương…. thật mộc
“Mai em về Bảo Lộc với anh không?”
Phan Thị Thanh Nhàn